CoNan đã đi một mình rồi, tôi cũng chỉ đành cố gắng nhắm mắt đi về phía trước, chỉ mong đúng như những gì cậu ta nói, có thể tìm được ông già nhặt hồn ở chỗ này.

Nhưng mà, tôi cũng không chắc là ông già nhặt hồn sẽ thật sự chạy vào bên trong mấy quán bar KTV, cho nên chỉ đi dạo xung quanh ở khu phố này mà thôi, vừa đi vừa quan sát, đặc biệt còn cố ý đi xem những chỗ âm u một chút.

Lúc này ngoài cửa của rất nhiều quán bar đều có người tụm năm tụm ba, thấy tôi đi ngang qua, đều không khống chế được mà nhìn về phía sau tôi, có người mặt mày hâm mộ, có người chỉ chỉ trỏ trỏ, thậm chỉ còn có người huýt sáo, tôi cũng lo thay cho bọn họ, sao mà ai cũng dám chọc ghẹo vậy chứ, đợi một lát Miêu tỷ mà tức giận lên, một vuốt cào chết mấy người...

Khả Khả lại chẳng để ý đến ai, cực kì chăm chú đi theo phía sau tôi, chỉ là ánh mắt thỉnh thoảng sẽ lướt qua một chút, những người kia lập tức hồn vía lên mây, tiếng bùm bùm cứ vang lên không ngớt.

Lực sát thương của cô ta thật sự quá mạnh, tôi nhanh chóng kéo cô ta vào góc khuất, thật vất vả mới tìm được một chỗ không có người nào, quay đầu qua lập tức trách cô ta:

- Tôi nói nè, cô có thể khiêm tốn một chút được không vậy, cái kiểu ăn mặc này cũng đã đủ dụ người rồi, cô còn phóng điện với bọn họ nữa…

Khả Khả ưỡn ngực, lạnh lùng nói:

- Nếu không phải Tư Đồ tiên sinh đã dặn trước, mấy tên đó đã sớm chết rồi.

Tôi gãi gãi đầu:

- Được rồi, cô để tôi bớt lo chút đi, đợi lát nữa khi đi ra ngoài, chú ý thu ngực lại một chút, đầu thấp xuống, đúng rồi, cô cứ lấy bộ quần áo của tôi mặc vào luôn đi...

Nói xong, tôi lập tức cởi áo khoác xuống, bộ quần áo này mua hồi năm lớp mười một, bây giờ cũng đã hơi nhỏ, nhưng mà để cho Khả Khả mặc, chắc là vừa y luôn.

Tôi nghĩ, cứ như vậy thì cô ta sẽ không gây chú ý quá nhiều nữa, nhưng mà cô ta lại chẳng chịu nhận quần áo của tôi, vẻ mặt ngạc nhiên, ngơ ngác mà nhìn tôi, không ngờ lại còn có cảm giác luống cuống không biết làm gì, tôi nhìn cô ta cười cười:

- Đừng có hiểu lầm, tôi biết cô không lạnh, tôi chỉ muốn cô che lại một chút, bên ngoài nhiều tên dê già lắm...

Nói xong, không ngờ tôi còn nhìn thấy mặt Khả Khả hơi đỏ lên, cứ đứng yên nơi đó không nhúc nhích, tôi cũng không được tự nhiên cho lắm, cô, cô ta sẽ không hiểu lầm chuyện gì chứ?

Không đâu không đâu, bây giờ cô ta chắc là vẫn còn thuộc tính mèo nhiều hơn một chút, ngay cả ngồi xe cũng còn ngồi xổm, chắc là chẳng có hứng thú gì với đàn ông đâu, cô, cô ta... cô ta chắc là sẽ không có sở thích bắt chuột đi ha?

Tôi suy nghĩ miên man, người cũng hơi phát lạnh, đang tính mặc quần áo vào lại thì ở nơi nào đó bên cạnh đột nhiên xuất hiện tiếng vang rất nhỏ.

“Cộc, cộc cộc...”

Tuy là tiếng động này cũng không lớn, nhưng mà vào lúc này thì chẳng khác gì tiếng lựu đạn nổ đùng trong đầu tôi cả, tôi thiếu chút nữa là nhảy cẫng lên, vội vàng mặc quần áo vào, dán sát vách tường nghe lén, tiếng động kia là ở con đường cách vách.

Tôi nhớ rất rõ, tiếng động của cây gậy chống trong tay ông già nhặt hồn gõ xuống đất lần trước, chính là tiếng này!

Khả Khả thấy vẻ mặt của tôi khác lạ, lập tức dán sát vào bên tai tôi nói:

- Có kẻ địch sao, tôi đi xử lý hắn cho.

Mùi thơm nhàn nhạt xông vào chóp mũi, cô ta tung người định nhảy ra ngoài, tôi hoảng sợ vội vàng kéo cô lại, đè cô ta lên tường, che miệng cô lại rồi nói:

- Xử lý cái gì chứ, đó chính là người mà tôi muốn tìm đó, cô ngoan ngoãn đợi ở đây cho tôi, tôi không nói, cô cũng không được phép ra tay, cũng không được lên tiếng!

Cô ta trợn to mắt nhìn tôi, không nói tiếng nào, tôi vội vàng bước nhanh ra ngoài, liếc mắt một cái là nhìn thấy ngay, cách đó không xa, có một ông già đang bước tập tễnh, eo hơi cong, một tay chống gậy, lưng đeo túi, đang bước ngang qua một KTV.

Tôi không khỏi vui mừng, đây đúng là ông già nhặt hồn kia, CoNan đúng là không có lừa tôi. Nhưng mà tôi đang định đi qua đó, hai tên bảo vệ đứng trước cửa KTV đột nhiên bước lên, một tên có dáng người cao to đột nhiên hùng hùng hổ hổ xô đẩy ông già, một tên khác thì miệng chửi không ngừng:

- Cái ông già này, hơn nữa đêm chạy tới đây làm gì hả, chỗ này không có cái thùng rác nào hết, biến đi.

Cái tên có dáng người cao to cũng nói:

- Ông bị mù à, mẹ nó đây là chỗ ông đến được sao, còn cầm cái cào nữa, tưởng chỗ này là bãi rác nhà ông à? Biến lẹ đi, làm trầy xe của người ta thì ông có đền nổi không hả...

Ông già kia bị bọn họ xô đẩy nghiêng ngã, vài lần thiếu chút nữa là ngã xuống đất luôn rồi, tôi nhìn mà trong lòng tức giận, cho dù đây thật sự là một ông già nhặt ve chai thật, cũng không thể xô xô đẩy đẩy như vậy được, tôi bước vài bước sang đó, chỉ vào hai người hô:

- Buông ông lão kia ra, hai người các anh, nói mấy anh đó, có biết xấu hổ không vậy? Đẩy ngã người lớn tuổi như vậy anh có chịu trách nhiệm không hả?

Tên cao to có thái độ xấu nhất kia nhìn tôi vài lần, mới liếc xéo tôi nói:

- Mày từ đâu chui ra hả, lo chuyện với vẩn làm gì, biến biến biến, biến lẹ đi, ông già này giao cho mày, mày đỡ cho chắc đó, ngã là lỗi do mày...

Nói xong hắn ta xô ông già một cái thật mạnh, lần này ông lão không thể đứng vững được nữa, ai da một cái rồi té xuống, tôi vội vã bước nhanh qua, đỡ ông lão, trong lòng cũng rất tức giận, phẫn nộ quát lên:

- Anh lại đây cho tôi!

Tiếng quát này của tôi cũng không lớn, nhưng mà thật sự tức giận, tên vóc người cao to sững sờ, theo bản năng ngậm miệng lại, bước về phía trước hai bước, cái tên đứng bên cạnh vội vã kéo hắn ta lại:

- Mày ngu hả, người ta kêu mày qua là mày qua liền sao, mày quên chuyện xảy ra trong tiệm ngày hôm qua rồi à...

Lúc này tên vóc người cao to mới ngừng lại, mặt mày khó hiểu mà nhìn tôi, lại lui về phía sau hai bước, tôi cũng chả có tinh thần mà phản ứng với hắn ta, qua đầu qua hỏi ông già:

- Ông không sao chứ, đừng có chấp nhặt với hai thằng cháu này, đi thôi, vừa lúc con đang có việc muốn tìm ông.

Ông già ngẩng đầu nhìn hai tên bảo vệ, than nhỏ nói:

- Ông không có việc gì, nhưng mà... Haizz, người đáng thương...

Ông ta nói xong câu người đáng thương kia, lập tức đứng vững lên, đeo túi lên lưng ngay ngắn, híp đôi mắt lại lần nữa, hình như tùy ý quơ cái cào, giống như là thật sự túm được cái gì dưới đất, chậm chạp bỏ vào trong túi.

Tôi nhìn thấy rất rõ, lúc nãy ông ta rõ ràng là bắt được một cái thứ màu xám trắng gì đó trong không khí, nhưng mà nhìn không rõ, lúc tôi muốn xem kĩ lại, ông ấy đã bỏ vào túi rồi, quay đầu nhìn hai tên bảo vệ kia, lắc đầu nói:

- Con người bây giờ, ngay cả mình ném mất linh hồn nhỏ bé lúc nào cũng không biết, đáng thương, đáng thương...

Hai tên bảo vệ kia đã xem ngu người, vẻ mặt nghệch ra, lại liếc mắt nhìn nhau, hình như cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tên có vóc dáng cao to kia trề môi lẩm bẩm mắng:

- Mẹ nó đúng là xui thật mà, đụng trúng một ông già điên...

Ông già cũng không để ý, lại lắc lắc đầu lần nữa rồi xoay người đi về phía bên cạnh, lại duỗi cái cào ra, túm trên mặt đất vài lần, rồi ném vào túi như lúc nãy.

Tôi xem cũng có chút sững sờ, chẳng lẽ cái chỗ này, cũng sẽ xuất hiện cái hồn phách rải rác nào sao? Nhưng tôi nhớ rõ, hồn phách bình thường đều thích chờ ở những nơi yên tĩnh âm u mà, làm sao lại...

Đang suy nghĩ, ông già nhặt hồn đã đi về phía trước rồi, tội vội vàng nhanh chân đuổi theo, đi theo sau ông lão mấy bước, ông cũng chẳng thèm để ý đến tôi, quẹo vào một phố khác, lại đi đến trước cửa một quán bar.

Tôi lại càng khó hiểu, vì vậy cản ông già lại hỏi:

- Ông ơi, ông đừng đi gấp, ông có nhớ con không?

Ông già nhặt hồn hơi mở mắt ra, nhìn tôi, gật gật đầu:

- Sao vậy, cậu tìm lão già này có việc gì?

Tôi thấy bên cạnh không có ai, nhỏ giọng nói:

- Con rất tò mò, nơi này là chỗ có tiếng động ầm ĩ, ồn ào vô cùng, làm sao có hồn phách còn quanh quẩn ở lại chỗ này chứ? Con thấy ông lúc nãy...

Ông lão nhặt hồn thở dài, quay đầu qua nhìn cái nơi đầy chướng khí mù mịt này, chậm chạp lên tiếng:

- Thật ra có rất nhiều người, ném mất hồn phách ở chỗ này, chính mình lại chẳng hề hay biết gì, ha hả, cậu đừng có nhìn chỗ này rất nhộn nhịp, có một số ma quỷ, cố tình lại rất thích đến mấy chỗ này, hỏa khí trong người nếu như yếu đi, tinh thần yếu đi, sẽ ném mất hồn phách rải rác của mình ở chỗ này, chẳng hạn như...

Ông giơ tay chỉ một ông chú bụng phệ vừa đi ra khỏi hộp đêm, người nọ đã uống say mèm, còn ôm một người phụ nữ ăn mặc hở hang, hai người cười nói, xiêu vẹo mà đi về phía một chiếc xe.

- Cậu nhìn kĩ.

Ông lão nhặt hồn nói, trong lòng của tôi càng ngày càng khó hiểu, người nọ đột nhiên ấn người phụ nữ kia lên xe, hai tay mạnh mẽ bắt lấy, cổ họng của người phụ nữ kia liên tục phát ra những tiếng động kì quái, đáp trả lại người đàn ông, dần dần còn dùng chân móc vào eo của người nọ...

Tôi xem đến ngây người, cái này, ông lão còn thích xem cái loại này nữa sao?

Hai người kia lăn lộn một lúc lâu rồi tách ra, người đàn ông móc trong túi ra một xấp tiền mặt, nhét vào trong ngực của người phụ nữ, cười hắc hắc rồi leo lên xe một mình, có hơi tiếc nuối quay đầu lại nhìn xem, khởi động xe từ từ chạy đi mất.

Mà người phụ nữ kia lại đứng ngay tại chỗ khinh thường hừ lạnh, móc tiền mặt ra đếm đếm, trên mặt mới xuất hiện chút vui vẻ, lắc mông đi vào trong hộp đêm lại.

Tôi có hơi buồn bực nhìn từ đầu đến đuôi, hỏi:

- Ông ơi, cái này, cái này có gì hay chứ?

Ông già chỉ cười chứ không nói gì, lại chỉ chỉ hướng người đàn ông đã rời đi:

- Cậu nhìn kĩ lại lần nữa xem...

Tôi nửa tin nửa ngờ tiến lên nhìn xem, bỗng mở to hai mắt nhìn, bởi vì ngay chỗ chiếc xe kia rời đi, không biết khi nào đã xuất hiện một đoàn sương khói, mờ mịt quanh quẩn ở chỗ này, giống như là bị lạc đường vậy.

- Cái này, đây là có chuyện gì thế?

Tôi kì quái hỏi.

- Haizz, thế gian này, vốn có hai loại ma quỷ, tâm ma và ngoại ma, chúng nó không có hình không có sắc, lại thật sự tồn tại, khi mọi người bị hai loại ma quỷ này mê hoặc, thường sẽ tự lạc bản tâm. Người có ba hồn bảy phách, hiện tại, một sợi hồn phách của hắn đã làm rớt ở nơi này, nếu như ở trong trạng thái này một thời gian dài, người sẽ càng ngày càng uể oải không phấn chấn, thậm chí tính tình sẽ thay đổi lớn, mọi người hay nói, cái này là sa đọa, thật ra, chính là gặp phải ma chướng, là một loại hiện tượng thất hồn lạc phách.

Ông già nhặt hồn nói rất là huyền ảo, tôi cũng không hiểu rõ lắm, tâm ma và ngoại ma, tâm ma thì tôi còn có thể hiểu được, còn ngoại ma rốt cuộc là thứ gì chứ, là người phụ nữ lúc nãy sao? Hay là nói, chỉ cần là những cám dỗ từ bên ngoài đều được coi là ngoại ma?

Ông già nhặt hồn cũng không có giải thích tiếp nữa, ông từ từ đi qua đó, lầm bầm nói:

- Loại hồn phách này, hơn nửa là không thể quay về được, lưu lại ở trên đời, chỉ có thể trở thành chất dinh dưỡng cho ma quỷ, để tao đưa mày đến chỗ mày nên đến đi thôi...

Tôi trơ mắt nhìn ông lão quơ cái cào, đang tính nhặt một sợi hồn phách của người đó lên, một trận gió mạnh không biết từ chỗ nào bỗng nhiên lướt qua, bên trong ngọn gió xuất hiện một cái bóng đen kì quái, trong nháy mắt đã nuốt trọn hồn phách kia...

 

0.11630 sec| 2448.219 kb